Tấm áo mẹ vá năm xưa
Tôi sinh ra ở miền trung du quanh năm với củ sắn dù. Nhà nghèo, bố mất sớm, một mình mẹ tôi bươn trải đủ nghề để nuôi anh em chúng tôi ăn học. Nhà có ba anh em trai, trứng gà trứng vịt sàn sàn như nhau, suốt ngày bày trò nghịch ngợm, đánh nhau vỡ đầu sứt trán. Tôi là con út nên đương nhiên được thừa hưởng quần áo cũ của hai ông anh nghịch như giặc. Có những cái áo, cái quần đến lượt tôi mặc thì đã bươm xươm hoặc loang lổ vết nhựa cây, mực viết. Đêm nào cũng vậy, khi đã xong xuôi việc nhà, bên ánh đèn vàng vọt mẹ tôi lại mang hộp đựng đồ kim chỉ ra may may vá vá.
Đúng là đời mẹ nghèo trong áo rách, mẹ tôi có 1 kho báu ấy là cái hộp các tông chứa rất nhiều mảnh vải vụn mà mẹ đã gom góp nhặt nhạnh được rồi đem về giặt sạch sẽ, những mảnh vải đó sẽ được dùng để vá lên những vết thủng, rách ở quần áo chúng tôi. Mẹ tôi vá rất khéo, từng miếng vá được chọn cẩn thận sao cho khớp màu với cái áo cái quần, mũi chỉ đều tăm tắp và được giấu thật kín, nhìn thoáng qua chả ai nhận ra tấm áo vá. Quần áo cũ, sờn nhiều nhưng luôn được mẹ giặt sạch sẽ, phẳng phiu, treo lên giá ngay ngắn.
Cả thời học sinh của tôi trôi qua, chẳng nổi bật gì nhưng vẫn chỉn chu, sạch sẽ với những cái áo cái quần vá ấy. Lúc còn bé thì vô tư chạy nhảy tung tăng, nhưng đến năm cấp ba khi đã biết để ý đến cô bạn cùng lớp thì tôi lại thấy xấu hổ vô cùng vì phải mặc quần áo vá. Có lần trên đường đi học về, đang tò tò đi sau cô bạn ấy thì một thằng không biết từ đâu chạy lên, chỉ vào tôi, gào tướng lên: “Ê! Ê! Đứa nào muốn xem ti vi thì bảo thằng T chổng mông lên, mông nó có 2 cái ti vi to tướng bọn bay ơi! HAHAHA”, cả lũ đi cùng cũng cười rộ lên hô hố. Chiết điếng vì xấu hổ, tẽn tò rồi lập tức chuyển thành cơn giận dữ bốc lên ngùn ngụt. Mặt tôi đỏ lựng lên như quả gấc chín, hai nắm tay thu vào thành nắm đấm thật chặt, tôi lao vào thằng kia quyết nện cho nó một trận nên thân. Nhưng kết quả lại bị nó và bọn bạn nện lại cho thâm tím mặt mày. Buồn tủi tôi không về nhà ngay mà trốn ra bờ ao nằm khóc rấm rứt. Tối mẹ soi đèn tìm được, tóm cổ áo lôi về. Về nhà tôi vùng vằng với mẹ: “Từ nay, con không mặc quần áo vá nữa đâu, thà cởi trần còn hơn.” Mẹ tôi chẳng nói chẳng rằng, nhưng sau hôm ấy mẹ thức đêm muộn hơn, nhận nhiều việc về nhà hơn. Cuối năm, tôi cũng có được bộ quần áo mới, lành lặn đầu tiên. Mặc áo mới đi học, lòng tràn ngập vui sướng, hãnh diện của thằng con trai mới lớn thích sĩ diện mà chả biết thương mẹ đã nhọc nhằn hơn vì mình.
Lớn lên anh em chúng tôi đều phương trưởng, có công việc đàng hoàng ổn định, nhưng mẹ thì đã ra đi chẳng chờ được chúng tôi báo hiếu. Giờ đã có điều kiện mua cho mình những chiếc áo kiểu nọ dáng kia nhưng những tấm áo mẹ vá năm nào tôi vẫn nhớ như in. Mẹ thường nói với chúng tôi: “Không hơn nhau ở cái giàu sang nhưng phải hơn nhau ở cái đàng hoàng”, mặc quần áo vá nhưng vẫn phải mặc sao cho chỉn chu, sạch sẽ. Tác phong ăn mặc chỉnh tề ấy tôi vẫn giữ được đến ngày hôm nay và hình thành thói quen của mình. Có lẽ vì thế nên dù thử qua nhiều hãng thời trang khác nhau nhưng tôi lại bị chinh phục bởi phong cách lịch lãm, đĩnh đạc của Vest Adam Store và dần trở thành khách hàng thân thiết, đặc biệt luôn tin tưởng lựa chọn trong các sự kiện trọng đại của cuộc đời